Ngày xửa ngày xưa. Ở một khu vườn nọ, có đầy những bụi cây, đám cỏ và giữa những đám cỏ dại ấy, như từ thinh không, xuất hiện một bông hồng trắng. Nó rất đẹp, trắng như tuyết, cánh mịn như nhung, và giọt sương sớm toả sáng trên lá của nó như những viên pha lê chói loá. Bông hoa không tự mình nhìn thấy nên không biết nó đẹp đến nhường nào. Vì có cuộc sống ngắn ngủi, nó chỉ sống đến khi sự héo úa kéo tới, nó không biết rằng xung quanh đều ngạc nhiên trước sự hoàn mỹ của nó: hương thơm, sự mịn màng từ những cánh hoa, sự yêu kiều của nó.
Một ngày đầy nắng và gió, một cô bé đi dạo quanh khu vườn, nghĩ về những tạo vật đẹp đẽ mà "Mẹ thiên nhiên" đã trao tặng, bỗng nhiên cô bé nhìn thấy bông hồng trắng ở một góc bị lãng quên trong khu vườn. Bông hồng bắt đầu tàn và héo úa.
Cô bé nghĩ - Đã nhiều ngày trời mưa không có mưa, nếu bông hồng còn ở đây đến ngày mai thì nó sẽ tàn mất. Mình sẽ đưa nó về nhà và cho nó vào một chiếc lọ rất đẹp mà mình được tặng.
Và rồi cô bé đã làm thế. Bằng tất cả tình yêu, cô bé cho bông hồng vào nước, trong một chiếc lọ xinh đẹp nhiều màu và đặt nó cạnh cửa sổ.
Cô bé tự nhủ - Mình sẽ để nó ở đây, để bông hoa có chút ánh nắng
Điều mà cô không nhận ra là lần đầu tiên, bông hồng được nhìn thấy chính mình nhờ hình ảnh phản chiếu từ cánh cửa sổ.
- Đây là mình ư? - bông hoa nghĩ.
Từ từ và từng chút một, những chiếc lá của nó dần dần mọc lên, vươn thẳng về phía mặt trời, và bông hoa dần lấy lại vẻ ngoài của mình. Khi nó đã trở lại trạng thái xinh đẹp nhất, nó nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình và nhận ra nó đúng là một bông hoa đẹp.
Chà, tới giờ mình mới biết mình là ai, tại sao mình lại có thể không để ý tới điều đó cơ chứ? – cô bé lại nghĩ ngợi
Bông hồng nhận ra nó đã sống những ngày mà không trân trọng vẻ đẹp của nó, không thể nhìn thấu con người nó, không hề biết thực sự mình là ai. Bạn thân mến, nếu thực sự bạn muốn biết mình là ai, hãy quên đi tất cả những gì xung quanh, và chỉ nhìn vào trái tim mình mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét